Bao lâu rồi chẳng viết một điều chi
Để thấy rằng lòng mình đang còn nhớ
Dẫu người đã quên như chưa từng gặp gỡ
Như chưa từng đi qua...
Bao lâu rồi chúng ta chẳng phải là tất cả
Ta cũng chẳng thấy phai phôi
Phố vẫn đông và lòng người vẫn vội
Một người có còn đợi - một người đi
Hà Nội chạm vào thu với khắc khoải chia ly
Từng hàng cây ai còn nhẹ chân bước
Phải bao lâu để chúng ta có được
Nỗi nhớ đầy sẽ lại vơi....
Chúng ta quên như chưa từng cất lời
Chạm vào hồn nhau một từ nhớ
Phố thu về xác xơ một nỗi đau dang dở
Tự mình kiếm tìm mình trong những phút lặng im
Bao lâu rồi ai cứ mãi đi tìm
Chẳng thấy nữa một đôi dòng quen thuộc
Chẳng thấy nỗi nhớ trong câu thơ có được
Chẳng tìm thấy mình trong chút khắc khoải - em mang
Mình đã lạc nhau trong cuộc đời thênh thang
Thành phố bỗng hóa thành rộng lớn
Mình tránh mình trong những bận rộn
Mình cố quên...
Rồi một ngày nhận ra: Mình chẳng quên nổi một cái tên
Vô tình tìm nhau trên đôi dòng xưa cũ
Mình ngỡ rằng sau bao lâu như vậy là đã đủ
Vậy mà không - thu lại chớm bắt đầu
Hoa sữa đầu mùa kéo nỗi nhớ về đâu
Thoảng hương thơm cho đậm màu nhung nhớ
Mình vẫn biết đó là một giấc mơ dang dở
Như thu vẫn đợi chờ gió heo may...
Ai vô tình và ai cứ loay hoay...
Cao Nam Minh - blogradio
10:45 14-03-2017
13:22 26-02-2017
14:02 02-12-2016
14:05 09-05-2017
15:10 09-02-2017
Bình luân